Đà Lạt là thành phố du lịch được người người ca tụng, gắn lên bao mỹ từ cho nó: thành phố tình yêu, thành phố ngàn hoa, thành phố mộng mơ,… Nhưng với tôi, Đà Lạt giản dị lắm, thương lắm, nhớ lắm mà cũng tình lắm…
Với một nơi mà mình có tình cảm thương mến đặc biệt như vậy, đâu cần phải đến những địa danh du lịch nổi tiếng của thành phố, những điểm tham quan đông người!
Mà tôi, chỉ cần chạy xe dạo loanh quanh, được nhìn thấy thành phố với những ngôi nhà nhấp nhô trên đồi, được hít thở căng lồng ngực không khí se lạnh trong lành của phố núi, được ngắm những rặng thông xanh, chụp ảnh hoa lá cỏ, ghé vào một quán cà phê, thưởng thức ly nước uống và lặng ngắm những thứ nhỏ xinh và bình dị, là đã đủ thấy thoải mái, đủ cảm nhận được nỗi bình yên len lỏi trong tâm hồn rồi. Đà Lạt tình lắm mà, vậy nên hãy cảm nhận thành phố ấy theo cách của riêng bạn, miễn là làm cho bạn vui!
Xin phép được mượn lời vài bài thơ, câu hát về Đà Lạt để chú thích cho những bức ảnh của thành phố lãng mạn này…
“Trăng ảo ảnh lập lờ trong sương trắng
Ngọn gió nhà ai thấp thoáng ở bên đồi
Tiếng móng ngựa gõ ròn trên dốc vắng
Nghe mơ hồ một chiếc lá thông rơi.
Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
Ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
Tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
Siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi.
Em biết chứ, chả ai lơ đãng cả
Hòn than kia đang đỏ đến hết lòng
Mà ngọn lửa cứ giả vờ le lói
Mùi nhựa thông theo sợi khói đi vòng.”
(“Đà Lạt một lần trăng” – Nguyễn Duy)
“Đứng trên triền dốc nhìn xuống đồi thông/ Hàng cây thẫm màu đèn lên phố phường” (“Đà Lạt hoàng hôn” – Sáng tác: Minh Kỳ – Dạ Cầm)
“Thành phố nào nhớ không em/ Nơi chúng mình tìm phút êm đềm/ Thành phố nào vừa đi đã mỏi/ Đường quanh co quyện gốc thông già/ Chiều đan tay nghe nắng chan hòa/ Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em” (“Thành phố buồn” – Lam Phương)
“Thành phố buồn lạnh căm cơn quặn thắt/ Hàng thông reo như giăng mắc tơ sầu” (“Thành phố buồn” – Long Vương)
Vài bông hoa dã quỳ cuối mùa còn sót lại, nhưng không vì thế mà bớt đi màu vàng rực…
Đầu mùa hoa mai anh đào
“Chiều nay sương trải mặt đường/ Tìm về Đà Lạt nhớ thương nao lòng/ Núi đồi điệp điệp trùng trùng/ Quanh co dốc núi ngập ngừng mây bay” (“Chiều Đà Lạt” – Phạm Đình Nhân)
Vườn rau của người dân địa phương
“Hà Nội bây giờ đã lạnh chưa em/ Đà Lạt đổi mùa lạnh bàn chân bước” (“Đà Lạt nhớ” – Tạ Thăng Hùng)
Những quả hồng chín cuối mùa còn sót lại
“Chiều thu gió thổi bên thềm/ Sương rơi ướt đẫm bên thềm ru êm/ Vấn vương tóc phủ vai mềm/ Tiếng chuông thương nhớ nhà thờ gọi ai” (“Đà Lạt phố thương” – Trần Tuấn Anh)
“Đà Lạt hạ chiều thiếu vắng tình anh/ Em chợt nhớ một chiều xưa dĩ vãng/ Giờ mình em lang thang ngoài ngõ vắng/ Con đường về nắng nhạt đã phai phôi” (“Thung Lũng tình” – Nguyễn Ngọc Thủy Hằng)
Mùa hoa mimosa
Hoa vàng nơi ấy
“Cũng nghe thật lạ Đà Lạt ơi/ Chiều thu mưa đổ không ngớt lời/ Rèm thưa cửa sổ lộng nỗi nhớ/ Băn khoăn ngày tháng tình lả lơi…” (“Đà Lạt một chiều mưa” – Phan Trung Trực)
“Anh sẽ về với Đà Lạt cùng em/ Khi những giọt sương đêm còn đỏng đảnh/ Khi khói mây bắt đầu gom cơn lạnh/ Và những chùm ảo ảnh rơi trên đầu.” (“Đà Lạt ngày về” – Thiên Ân)
Chút tím lãng mạn bên cổng nhà ai!
“Đây bước chân kẻ phong trần/ Lang thang cõi mộng, tình trần đa đoan” (“Đà Lạt trong tôi” – Minh Nguyệt)
“Đà Lạt mộng mơ, Đà Lạt yêu ơi/ Ai chưa tới hãy về thăm ngay nhé/ Đà Lạt đó dễ thương như đứa trẻ/ Hé môi cười ta chỉ muốn thơm thôi” (“Chiều về Đà Lạt” – Tạ Thăng Hùng)
Một ngôi nhà gỗ đơn sơ dưới gốc mai anh đào
Chú chó hiền lành nằm phơi nắng mặc kệ người khách lạ
Chiều bên hồ Tuyền Lâm
Mùa hoa ban trắng bên nhà thờ Chánh Tòa (nhà thờ Con Gà)
Một ngôi nhà tổ xưa cổ ở dốc Nhà Làng. Đà Lạt mà ngỡ lạc lối ở Hội An!
Nắng nhuộm góc phố dốc Nhà Làng – một dự án nghệ thuật đường phố thú vị
Dốc Nhà Bò, một con dốc nhỏ bình thường của thành phố “bỗng dưng nổi tiếng” vì xuất hiện trong bộ phim “Những tháng năm rực rỡ”
“Về từ độ ấy cuối thu/ Đà Lạt ơi vẫn sương mù trong ta/ Ắp đầy thành phố màu hoa/ Nhắc lòng ta nhớ chiều xa bồi hồi” (“Đà Lạt cuối thu” – Hồng Liễu)
Ly cà phê dừa rất thơm và thanh trong Quán Của Thời Thanh Xuân, một quán cà phê có cách hoạt động khá hay và nhân văn: do các bạn câm điếc phục vụ, trả tiền tùy tâm.