Dọc theo bãi biển là những hàng dương, hàng dừa vi vút trong gió. Quy Nhơn lại ít người, nên cứ đi giữa đường phố Quy Nhơn thỉnh thoảng lại cứ ngỡ mình đang ở giữa thiên nhiên trong lành và thoáng đãng…
Biển Quy Nhơn, ảnh 2011
Cảm nhận đầu tiên là Quy Nhơn yên bình lắm. Thật sự yên bình. Sự yên bình thể hiện ở tất cả mọi họat động trong cuộc sống hàng ngày. Từ hình ảnh dung dị của người bán bánh mì bánh chưng với giọng rao đặc trưng của dân xứ Nẫu len lỏi khắp mọi con hẻm vào mỗi sáng sớm, hay hình ảnh những người thợ làm cửa nhôm làm việc trong ánh sáng chớp lóe của chiếc máy cắt kim lọai, cho đến hình ảnh những nhân viên công sở ăn mặc bảnh bao, chân mang giày Tây sáng bóng, tay xách laptop đi làm… Tất cả những hình ảnh ấy luôn mang theo hai từ “bình yên” đến lạ, cứ như thế cái chất bình yên đã ngấm sâu vào thành phố này hàng mấy trăm năm qua. Dù cho xã hội có hiện đại dần, kinh tế có phát triển dần, thì Quy Nhơn vẫn giữ được dáng vẻ yên bình rất riêng của mình.
Cảm nhận thứ hai là Quy Nhơn đẹp. Ở đây không có sự thiên vị cho thành phố nơi tôi sinh ra. Mà điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây, là Quy Nhơn đẹp thật sự trong con mắt của riêng tôi, một người làm du lịch, của một người con xa quê nay trở về, và của một người lữ khách từ phương xa đến (Quy Nhơn chỉ là nơi tôi sinh ra, chứ tôi không sống ở đó). Ngay cả bạn bè tôi từ khắp mọi miền đất nước khi ghé thăm Quy Nhơn cũng phải buột miệng khen Quy Nhơn đẹp. Quy Nhơn đẹp ở từng con đường rộng thênh và xanh mát. Không như trong Sài Gòn, ai cũng ngán ngẩm với những con đường đầy nắng, đầy người, đầy ổ voi, ổ gà hay “lô cốt” đóng đô suốt mấy tháng trời. Hơn thế nữa, trên các con đường ở Quy Nhơn, cứ đi độ 40 m là ta dễ dàng nhận thấy những chiếc thùng rác lịch sự nằm khiêm tốn trong những góc khuất. Có vẻ như công tác bảo vệ môi trường được ban lãnh đạo thành phố Quy Nhơn quan tâm khá tốt. Lại là một thành phố được bao quanh giữa núi và biển, chính điều ấy đã làm cho Quy Nhơn mang một vẻ đẹp hoang sơ và gần gũi.
Cảm nhận thứ ba là Quy Nhơn thật trong lành. Hầu hết các con đường đều được che phủ bởi màu xanh của phượng, bằng lăng, hay me Tây. Những công viên xanh um màu cỏ và cỏ ở đây cũng được chăm sóc khá kĩ càng. Ở các bồn binh thì được trang trí bằng các chậu cây kiểng rực màu sắc. Dọc theo bãi biển là những hàng dương, hàng dừa vi vút trong gió. Quy Nhơn lại ít người, nên cứ đi giữa đường phố Quy Nhơn thỉnh thoảng lại cứ ngỡ mình đang ở giữa thiên nhiên trong lành và thoáng đãng.
Và một cảm nhận cuối cùng, mà tôi tin chắc là bất cứ ai cũng thấy rất rõ về Quy Nhơn. Là con người nơi đây sao thảnh thơi lạ! Bất cứ vào thời điểm nào trong ngày, bất cứ ngày nào trong tuần, không khó khăn gì để nhìn thấy những dáng điệu thảnh thơi của những con người nhàn nhã. Là những cụ ông cụ bà tập thể dục buổi sớm. Là đám thanh niên trong các quán cà phê buổi trưa. Mà Quy Nhơn là một trong những thành phố có số lượng quán cà phê lớn nhỏ nhiều nhất Việt Nam. Vậy mà các quán lại luôn đông khách. Rồi các buổi chiều, là những chị phụ nữ đi bộ. Bọn trẻ con vui chơi trên các vỉa hè. Thanh niên đánh bóng chuyền, chơi bóng đá hay tắm biển. Buổi tối thì những đôi yêu nhau chở nhau trên những chiếc xe đạp đi khắp các nẻo đường. Mọi người ra biển hóng mát hay rượt bắt còng chơi… Làm người dân Quy Nhơn sướng nhỉ?
Nếu mình nhớ không lầm thì bài này được viết từ năm 2008.