Cảnh quan thiên nhiên hùng vỹ và mộng mơ, hoa nở thơm lừng khắp chốn, không khí lạnh se trong lành,… Đà Lạt vốn đẹp vậy mà…
>> Đợi ngắm hoàng hôn trên hồ Tuyền Lâm, Đà Lạt
>> Kiến trúc tuyệt đẹp của nhà thờ Chánh Tòa Đà Lạt
Nói thật lòng, dù cũng thích những góc nhỏ xinh làm phương tiện và phông nền cho những bức ảnh lung linh “sống ảo”, nhưng mình thật không thích chút nào khi một Đà Lạt lãng mạn và phóng khoáng bao nhiêu càng ngày càng trở nên chật hẹp và xô bồ. Người ta đã “chia năm xẻ bảy” Đà Lạt, lấy hết từng tấc đất để nay xây cho giống đâu đó ở Bali, Indonesia, mai lại thiết kế thành một góc của Nhật Bản…
Đà Lạt vốn đẹp vậy rồi mà!
Nếu có đi Đà Lạt, mình vẫn chỉ thích những hoạt động và thú vui truyền thống, chẳng hạn như phóng xe giữa những con đường đèo uốn lượn mà nhìn ngắm núi rừng, hít hà đầy lồng ngực không khí lạnh đầy thích thú, dạo bộ qua những con đường dốc, “ngồi đồng” và thả hồn ven hồ Xuân Hương, ngắm và chụp ảnh hoa, hay bưng ly sữa đậu nành nóng hổi mà áp vào môi, vào má… Đà Lạt giờ mỗi lúc ngày một quá tải, khiến cho những lữ khách hoài cổ cảm thấy đáng tiếc và cảm thương…
Trời đã sang mùa gió núi xa
Góc phố hoang liêu lá rụng bên nhà
Trở về đi bên thềm rêu cũ
Tháng ngày trôi bao giấc mộng qua
Thôi trở về đi con đường xưa heo hút
Chờ mãi bóng người xưa
Chờ mãi tiếng cười trẻ thơ vọng lại
Cuối con đường hẻm bỏ hoang
Phố núi chiều nay ta ngồi đây
Thả rơi từng giấc mộng tàn phai
Cúi xuống
Hoang vu một miền ký ức
Thôi năm thôi tháng thôi dong ruổi mỏi mòn
Thôi đi những giấc mơ đời đeo đuổi
Thôi đi những bến bờ khát vọng lao xao
Cúi xuống
Chiều nay ta ngồi đợi
Phố núi buồn
Nghe trong gió những tàn phai.
(Nghe những tàn phai.Châu phước Kim.)
(Đã đăng trong tạp chí văn hóa Phật giáo)
Chú tặng An , để hoài niệm những ngày tháng cũ ở Đà Lạt, Ban mê Thuột, khoảng những
năm 1971.
Phố núi chiều nay ta ngồi đây
Dạ con cảm ơn chú, thơ hay lắm!