Có một dạo ta chỉ muốn ngủ thôi
Để nhắm mắt nằm mơ thấy người đó
Trong giấc mơ người nhìn ta, thật lạ
Vừa dịu dàng, vừa ngơ ngẩn không nguôi
Có một dạo ta không muốn đi chơi
Lòng chỉ hướng đến người, chẳng ai khác
Ta làm gì, đều mong với người, thật
Ấy là ta biết ta đã yêu rồi!
Ta làm thơ, bay bổng, và chơi vơi
Ta lặng lẽ, buồn vui, và nhung nhớ
Ta dõi theo người với nhiều nỗi lo sợ
Và rất nhiều khoảng trống ở trong lòng
Thầm yêu một người, đau lắm, có hiểu không?
Trước mặt người, vờ như không thân thiết
Người vừa quay lưng, mắt đi theo, da diết
Hụt hẫng vô cùng, tự trách, rằng sao ta…
Rồi thời gian cứ thế mà trôi qua
Đến một ngày trước mặt ta, bừng nắng
Hoa rực rỡ quá kìa, ôi mặt sông phẳng lặng
Một cơn mơ vừa mới tắt, sau cùng!
Nguyễn Thị Bình An