Dường như bước qua cả trăm năm
Kể từ ngày ta biết thương biết nhớ
Nhưng có lâu, chừng vài ngày thêm nữa
Là chỉ mới tròn một tháng mà thôi!
Cứ như thể tận thế đã đến rồi
Khi nhiều ngày người – ta không trò chuyện
Biết làm sao, vì người không để ý
Chẳng để tâm, một chút gì về ta.
Mặc kệ đi, ngẩn ngơ nhìn lá hoa
Ta cứ mặc kệ một cơn say đắm
Bỏ mặc những nỗi niềm sâu thẳm
Nghĩ vẩn vơ, mỗi khi nhìn mây bay…
Này người ơi, người có lẽ chẳng hay
Rằng ta đã từng, nhớ thương người đến vậy
Hoa nở rồi sẽ tàn, mây sẽ bay đi mãi
Ta nhớ người, chỉ lúc này, rồi thôi!
Nguyễn Thị Bình An