Nói về Hội An, có nói cả trăm lần, dùng tất cả những vốn từ mà ta có, cũng chẳng nói hết được sự thân thương, bình yên, lãng mạn có, hoài cổ có, nên thơ có, và đủ cả những sắc màu lung linh, mỗi khi ta có dịp ghé lại nơi này.
Có đến thăm lại phố cổ bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì mỗi lần đến, cảm nhận của ta với nơi này vẫn không hề thay đổi. Đó là sự thân thiết, sự thanh bình, đó là nỗi nhớ nhung những điều vô định bất chợt trào dâng, hay là cái nhìn về quá khứ, thi thoảng, mà ta không thể ngăn cản được.
Ảnh đêm Hội An không được rõ nét, đành mượn bàn tay Photoshop để chỉnh sửa theo phong cách tranh vẽ, hi vọng nói lên được phần nào cảm nhận của một người yêu Hội An, như mình…
Phố cổ dưới đêm trăng.
Đêm Hội An chỉ có những phương tiện không động cơ mới được đi vào.
Một nhà hàng xinh xinh
Những người bán hàng lưu niệm
Một đôi trẻ…
… bên dòng sông Hoài lãng đãng trôi
Đèn lồng lung linh…
Trước một ngôi nhà cổ, với tường vàng, đèn lồng vàng gợi nét hoài cổ
Phố đêm