Đôi lúc, ngồi cả buổi trời không “rặn” ra nổi một ý thơ nào. Mà cũng đôi lúc, thơ rơi rớt như mưa tuôn. Đó là khi biết rằng, trong lòng đang chứa nhiều cảm xúc…
Này nắng đang rót mật
Mây xốp bồng ngang trời
Này này em, thu tới
Đi cùng anh, dạo chơi
Ngọn gió nào lả lơi
Làm bồng mái tóc xõa
Anh “chụp” em rồi đó
Bằng đôi mắt si mê
Bồi hồi dưới hàng me
Em nép vào anh nhé
Thu về hơi lạnh khẽ
Đông tới, có anh đây!
Một chút nắng, chút mây
Một chút trời, chút gió
Mà tình thì không nhỏ
Mùa thu, em và anh…
Đúng là tình yêu, làm thơ có khác, hihihi