Có nỗi nhớ nào hơn nỗi nhớ người thương?
Miền Trung – Phương Nam xa xôi cách trở
Có niềm day dứt nào hơn lời yêu còn bỏ ngỏ
Cho nỗi buồn mênh mang?
Miền Trung ơi có nhớ con đường làng
Vào buổi ấy hai con người dạo bước
Phương Nam ơi có nhớ những sóng nước
Dập dềnh đẩy đưa trong một chiều hoàng hôn
Những kỷ niệm chẳng thể nào giấu chôn
Dẫu cuộc đời là muôn ngàn khốn khó
Tự bảo nhau duyên trùng phùng kỳ ngộ
Có một ngày Nam – Trung lại tựu về!