Có một miền không tên
Tôi gọi là miền nhớ
Những buổi chiều lá đổ
Lên đồi ngắm hoàng hôn
Có một miền không tên
Tôi gọi là miền lặng
Trong con tim sâu thẳm
Lưu giữ bóng hình ai
Có những ngày thật dài
Tự hỏi lòng xao xuyến
Nhìn lên bầu trời đêm
Rực sáng một vì sao
Miền không tên vắng ai
Miền nhớ bao kí ức
Miền lặng bao hoài niệm
Miền của những ước mơ
Mà sao mãi mong chờ
Mãi nhớ về nơi ấy
Để con tim khắc khoải
Hướng về chỉ một nơi…
Nguyễn Thị Bình An